Nghị luận về bài thơ Viếng lăng Bác

Với bài văn thuyết minh về bài thơ Viếng lăng Bác của nhà thơ Viễn Phương, các em học sinh có thể thấy được tình cảm chân thành và lòng biết ơn, kính trọng vô bờ bến của nhà thơ khi lần đầu được đến thăm.

Chủ đề: Bình luận về Viếng Lăng Bác

Bạn đang xem bài: Nghị luận về bài thơ Viếng lăng Bác

Bạn Đang Xem: Nghị luận về bài thơ Viếng lăng Bác

Mục lục bài viết:
I. Đường viền chi tiết
II. mẫu thử nghiệm

Bình luận về Viếng Lăng Bác

Lập dàn ý cho bài thơ Viếng Lăng Bác (Chuẩn)

1. Khai giảng lớp:

– Giới thiệu tác giả Viễn Phương và bài thơ Viếng lăng Bác.

2. Phần thân bài:

1. Khái quát chung:

– Bài thơ được sáng tác năm 1976, đăng trong tập Như mây mùa xuân (1978).
– “Viếng lăng Bác” được sáng tác khi nhà thơ Viễn Phương lần đầu từ miền Nam ra thăm lăng Bác sau khi đất nước thống nhất và lăng Bác được hoàn thành.

B. Tìm hiểu chi tiết:

* Cảm xúc của nhà thơ khi đứng trước lăng:

– Dòng thứ nhất “Em vào miền nam viếng lăng Bác”: lời giới thiệu tự nhiên, giản dị của nhà thơ.
+ “Hàng tre” là hình ảnh hiện thực về khóm tre trồng bên lăng Bác.
+ Câu cảm thán “ơi”: bộc lộ cảm xúc dâng trào.
+ Cụm từ “mưa bão”: chỉ những khó khăn thử thách mà dân tộc ta đang phải đối mặt.
→ Hình ảnh cây tre: tiêu biểu cho dân tộc Việt Nam anh dũng, kiên cường, luôn vượt qua mọi khó khăn.

* Cảm xúc của nhà thơ khi hòa mình vào dòng người đến thăm Tio Hồ:

– Hình ảnh ẩn dụ “nắng trong lăng”: dùng để chỉ Bác Hồ (so với thơ Tố Hữu).
– Điệp ngữ “Hàng ngày”: Diễn tả những hành động lặp đi lặp lại của quy luật tự nhiên và dòng người xếp hàng vào lăng viếng Bác.
– Bức tranh “tràng hoa”: Thể hiện dòng người vô tận xếp hàng chờ vào viếng Bác.
– Hình ảnh ẩn dụ “mùa xuân bảy mươi chín”: chỉ tuổi của Bác, nhấn mạnh sự tận tụy của Bác đối với đất nước Việt Nam.
→ Cảm xúc của nhà thơ trong lần lưu lạc này là thương tiếc và tiếc thương vị lãnh tụ của dân tộc.

* Cảm xúc của nhà thơ khi bước vào miếu và nhìn thấy Tio Ho:

– “Yên nghỉ”: theo ý nhà thơ, chú chỉ việc ngủ yên.
– “vầng trăng sáng dịu”: Những ánh đèn bên lăng Bác khiến nhà thơ liên tưởng đến ánh trăng dịu (gợi nhớ đến ánh trăng trong bài thơ của Bác).
– Bầu trời xanh bao la, vô tận, vô tận → Bác sống mãi trong lòng dân tộc Việt Nam.
– Cảm giác đau đột ngột “Đau”; Cảm xúc đau buồn của người viết khi nghe tin chú mình qua đời.

Xem Thêm : 0 có phải là số nguyên không? Câu hỏi dễ hack não 1k người

* Những Cảm Xúc Còn Lại Của Nhà Thơ Trước Khi Từ Biệt Bác Hồ:

– “Giọt nước mắt thương nhớ”: Tình cảm lưu luyến, xót xa của nhà thơ khi rời lăng Bác.
– Em muốn làm “chim”, “hoa”, “tre” để được ở bên Bác mãi mãi.
→ Lời chúc chân thành và tốt đẹp.

c. Đánh giá nội dung, nghệ thuật:

– Nội dung: Bài thơ nói về tình cảm, sự kính trọng và biết ơn mà nhà thơ Viễn Phương dành cho Bác trong lần đầu tiên được về thăm Bác.

– Mỹ thuật:
+ Thể thơ tám chữ ngắn gọn, súc tích.
+ Giọng thơ nghiêm trang, thành kính, nghiêm trang, nhẹ nhàng.
+ Các biện pháp nghệ thuật như ẩn dụ, hoán dụ, so sánh được sử dụng linh hoạt
+ Ngôn ngữ thơ rất giản dị, gần gũi, hình ảnh thơ giàu hàm ý, súc tích.

3. Kết luận:

– Khẳng định giá trị của bài thơ.

II. Bài văn mẫu Bố cục về bài thơ Viếng Lăng Bác (văn mẫu)

Viễn Phương là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của cường quốc giải phóng miền nam thời chống Mỹ cứu nước. Những sáng tác của anh hướng đến khám phá những sắc thái và cung bậc tình cảm khác nhau trong cuộc sống của con người. Có thể kể ra những tác phẩm mang tên Viễn Phương như sau: Địa đạo quê hương, Phù sa quê hương, Như mây mùa xuân, đặc biệt là bài thơ “Viếng lăng Bác”.

Bài thơ Viếng Lăng Bác ra đời vào tháng 4 năm 1976, khi cuộc kháng chiến chống đế quốc Mỹ toàn thắng, nước ta hoàn toàn độc lập, Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh được mở ra. Nhân dịp này, nhà thơ Viễn Phương lần đầu tiên về thăm thủ đô Hà Nội, viếng lăng Bác, nơi ông đã sáng tác bài thơ Viếng mộ Bác. Bài thơ được đăng trong tập thơ Như Mây Xuân (1978) của tác giả. Tác phẩm gồm bốn khổ thơ diễn tả tình cảm và sự thành kính của nhà thơ trong lần vào lăng viếng Bác.

Ở khổ thơ đầu, ta có thể thấy được cảm xúc dâng trào của nhà thơ Viễn Phương trước lăng Bác:

“Tôi ở miền nam ra thăm lăng Bác.
Cây tre sừng sững trong sương mù
À hàng tre xanh việt nam
Mưa bão rơi trên hàng dọc “

“Em vào Nam thăm lăng Bác” là lời giới thiệu ngắn gọn mà chân tình của nhà thơ, dòng tâm sự như một lời tâm sự xa xăm của một người con khi có dịp về thăm Bác. Ấn tượng đầu tiên khi đến thăm lăng nhà thơ là quang cảnh “hàng tre” trong sương mù. Câu cảm thán “Ôi” biểu thị cảm xúc, cảm xúc dâng trào của nhà thơ khi nhìn thấy hình ảnh hàng tre. Cây tre không chỉ là cây đại thụ trong đời sống nhân dân mà còn là biểu tượng cho những phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Việt Nam: đoàn kết, bền bỉ, dù trải qua bao thăng trầm, “phong ba bão táp” vẫn trường tồn. “ở trong hàng”. Cụm từ “mưa bão” là hình ảnh ẩn dụ cho những khó khăn, gian khổ mà cả dân tộc ta đã phải trải qua trong suốt 4 thiên niên kỷ lịch sử của đất nước. Quân và dân ta đã vượt qua mọi thăng trầm để bảo vệ độc lập, tự do của Tổ quốc, bằng lòng yêu nước, ý chí và tinh thần đoàn kết dân tộc.

Bước sang khổ thơ thứ hai, nhà thơ như hòa mình vào dòng người vào lăng viếng Bác:

“Ngày ngày, dòng người qua lại trong miếu.
nhìn thấy hướng mặt trời đỏ
Ngày qua ngày dòng người đang đi trong tình yêu
Cúng hết bảy mươi chín mùa xuân ”

“Mặt trời” là một vật thể của tự nhiên, nó mọc lên và lặn xuống theo một quy luật, mặt trời mang lại ánh sáng và sự sống cho con người và các vật thể trên thế giới. Ở Việt Nam cũng có một “mặt trời đỏ” bên lăng rất đẹp, đó chính là Bác Hồ. Bác Hồ đã mang lại ánh sáng cuộc sống cho hàng triệu người Việt Nam bằng cách xua tan đêm đen. Viễn Phương không phải là nhà thơ đầu tiên so sánh Bác Hồ với mặt trời, Tố Hữu đã từng so sánh như vậy trong bài thơ “Buổi sáng tháng Năm”: “Người sáng là vầng thái dương cách mạng / Còn đế quốc là bầy dơi hoảng sợ”. Tuy nhiên, mặt trời trong thơ Viễn Phương vẫn mang trong mình nhiều cảm xúc đặc biệt như được thắp sáng bởi tình yêu tha thiết dành cho vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc.

“Dòng người đi ngày thương nhớ” Đoàn người vào lăng viếng Bác nối tiếp thành một “dòng người” dài bất tận. “Dòng người” này lặng lẽ vào lăng Bác với niềm tiếc thương vô hạn đối với Bác. Vì đối với nhân dân Việt Nam, Bác Hồ là người cha kính yêu của dân tộc. Vì vậy, cái chết của ông là một mất mát lớn cho đất nước chúng ta. Phép điệp ngữ “ngày đến giờ” được Viễn Phương đặt ở đầu đoạn thơ nhằm nhấn mạnh tần suất, sự liên tục của các chuyến thăm Bác của thiếu nhi Việt Nam. Dòng người này giống như một “vương miện hoa” bất tận để tôn vinh “bảy mươi chín suối” của họ. Bác Hồ đã qua đời ở tuổi bảy mươi chín nên nhà thơ Viễn Phương đã dùng hình ảnh tượng trưng là “mùa xuân bảy mươi chín” để nói lên tấm lòng kính yêu Bác Hồ kính yêu và lòng biết ơn của một người con. để cứu nước.

Xem Thêm : Cách chơi đội hình Kha’zix DTCL Mùa 6.5

Trong khổ thơ thứ ba, khi Viễn Phương vào lăng và nhìn thấy hài cốt của nó, nhà thơ đã không giấu được cảm xúc của mình:

“Tôi nằm trong giấc ngủ yên bình
Ở giữa vầng trăng sáng dịu
Tôi vẫn biết bầu trời xanh là mãi mãi
Nhưng tại sao phải lắng nghe nhịp đập của trái tim mình?

Bác Hồ đã ra đi mãi mãi, nhưng đối với nhà thơ cũng như đối với tất cả thiếu nhi Việt Nam, Bác dường như đang ngủ yên sau những giờ phút chân thành quan tâm đến sự nghiệp đất nước. Ánh sáng trong lăng khiến Viễn Phương liên tưởng đến ánh sáng của “trăng sáng dịu êm”. Nhà thơ liên tưởng đến ánh trăng vì những trang thơ của Bác như ánh bạc dịu dàng của vầng trăng:

“Ngắm trăng soi qua cửa sổ
Vầng trăng thám thính nhà thơ gác cửa ”

(Vọng nguyệt)

Hoặc:

“Ở giữa cuộc thảo luận về các vấn đề quân sự
Lúc rạng đông, trăng lấp thuyền “

(rằm tháng giêng)

Bầu trời ngàn năm vẫn không thay đổi, luôn mang một màu xanh biếc vô cùng. Nhưng con người phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử, sinh ra, lớn lên, già đi, rồi chết đi. Nhưng Bác Hồ là “bầu trời xanh” đẹp đẽ, vĩnh hằng trong trái tim hàng triệu người Việt Nam muôn đời. Bác Hồ tuy đã mất nhưng còn sống mãi trong trái tim và khối óc của những người còn lại. “Còn biết” Bác vẫn ở đây, vẫn sống mãi với mọi người, với núi rừng Việt Nam, nhưng nghĩ đến cái chết của Bác, lòng nhà thơ vẫn “đập” một cơn đau “Mà nghe lòng đau”. .

Kết lại bài thơ là nỗi nhớ nhung của nhà thơ khi phải từ biệt Bác để trở về miền Nam ruột thịt:

“Hành trình về phương nam ngày mai sẽ đầy nước mắt.
Bạn muốn làm một con chim hót bên lăng Bác?
Bạn muốn hoa nở ở đâu?
Tôi muốn làm cho nơi này có hương vị như tre “

Giờ phút trở về, trong lòng nhà thơ trỗi dậy bao nỗi nhớ nhung, tiếc nuối. Không muốn xa Bác, nhà thơ ước mong Bác trở thành kỉ niệm nhỏ bé như những cánh chim, bông hoa, lũy tre “chung thủy” ở bên Bác mãi mãi. Nhà thơ đã ba lần dùng điệp ngữ “Ta muốn” để nhấn mạnh khát vọng nhỏ nhoi nhưng mạnh mẽ của mình. Khổ thơ cuối thể hiện khát vọng thiết tha, mãnh liệt của nhà thơ và của hàng triệu con người trên đất nước Việt Nam này. Hình ảnh cây tre trong khổ thơ cuối của bài thơ là sự đáp lại hình ảnh ban đầu về “hàng tre xanh”. Hình ảnh những hàng tre sừng sững như hàng triệu người Việt Nam quây quần bên Bác, những người dân “trung kiên” ngày đêm dõi theo giấc ngủ bình yên của Bác.

Bài thơ Viếng Lăng Bác được viết theo thể thơ tám chữ súc tích. Giọng điệu của bài thơ nghiêm trang và thành kính, nghiêm trang và nhẹ nhàng. Các biện pháp nghệ thuật như ẩn dụ, hoán dụ, so sánh được sử dụng linh hoạt, uyển chuyển. Ngôn ngữ thơ rất giản dị, giàu sức gợi và gần gũi với hình ảnh thơ mãnh liệt đã thể hiện tình cảm chân thành và lòng biết ơn vô hạn, kính trọng của nhà thơ đối với Bác Hồ khi Người được công nhận là Trạng nguyên. Viếng lăng Bác.

Viếng lăng Bác của Viễn Phương là một bài thơ nói hay thể hiện lòng thành kính và biết ơn sâu sắc mà thiếu nhi Việt Nam dành cho Bác Hồ kính yêu. Dù đã gần năm mươi năm trôi qua nhưng nó vẫn lưu giữ những giá trị cao đẹp và để lại những dấu ấn sâu đậm trong lòng bạn đọc.

——KẾT THÚC——

https://thhuthuat.taimienphi.vn/nghi-luan-ve-bai-tho-vieng-lang-bac-69406n.aspx
Để hiểu thêm về tác phẩm rất hay và độc đáo này của nhà thơ Viễn Phương, hãy xem các bài viết khác dưới đây: Nêu cảm nhận về khổ thơ thứ 2 và thứ 3 của bài thơ viếng lăng Bác.Phân tích khổ thơ cuối bài thơ Viếng Lăng Bác, Phân tích khổ thơ đầu bài thơ Viếng Lăng Bác.Bình giảng bài thơ Viếng lăng Bác.


Xem thêm

Nghị luận về bài thơ Viếng lăng Bác

Thông qua bài viết Nghị luận về bài thơ Viếng lăng Bác của nhà thơ Viễn Phương, các em có thể thấy được những cảm xúc chân thành tha thiết cùng tấm lòng thành kính, biết ơn vô bờ của nhà thơ khi lần đầu được tới thăm viếng Bác Hồ.
Đề bài: Nghị luận về bài thơ Viếng lăng Bác
Mục lục bài viết:I. Dàn ý chi tiếtII. Bài văn mẫu

Nghị luận về bài thơ Viếng lăng Bác
I. Dàn ý Nghị luận về bài thơ Viếng lăng Bác (Chuẩn)
1. Mở bài:
– Giới thiệu tác giả Viễn Phương và bài thơ “Viếng lăng Bác”.
2. Thân bài:
a. Khái quát chung:
– Bài thơ được sáng tác năm 1976, in trong tập Như mây mùa xuân (1978)– “Viếng lăng Bác” được sáng tác khi nhà thơ Viễn Phương lần đầu từ miền Nam ra thăm lăng Bác sau khi nước nhà thống nhất và lăng Bác được hoàn thành.
b. Tìm hiểu chi tiết:
* Cảm xúc của nhà thơ khi đứng trước lăng:
– Câu thơ đầu tiên “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác”: lời giới thiệu tự nhiên, giản dị của nhà thơ.+ “Hàng tre” là hình ảnh tả thực về những khóm tre được trồng cạnh lăng Bác.+ Thán từ “ôi”: thể hiện niềm xúc động trào dâng.+ Cụm từ “bão táp mưa sa”: chỉ những thử thách, khó khăn mà dân tộc ta đã phải đối mặt.→ Hình ảnh của cây tre: đại diện cho dân tộc Việt Nam trung dũng kiên cường, luôn vượt qua mọi khó khăn.
* Cảm xúc của nhà thơ khi hòa mình vào dòng người viếng Bác:
– Hình ảnh ẩn dụ “mặt trời trong lăng”: dùng để chỉ Bác Hồ (so sánh với thơ Tố Hữu).– Điệp từ “ngày ngày”: diễn tả hành động lặp đi lặp lại của quy luật tự nhiên và của dòng người xếp hàng vào lăng viếng Bác.– Hình ảnh “tràng hoa”: chỉ dòng người nối nhau dài vô tận khi xếp hàng để thăm viếng Bác.– Hình ảnh hoán dụ “bảy mươi chín mùa xuân”: chỉ số tuổi của Bác Hồ, nhấn mạnh sự cống hiến của Bác Hồ dành cho đất nước Việt Nam.→ Cảm xúc của nhà thơ ở khổ này là sự thương nhớ, tiếc thương vị lãnh tụ của dân tộc.
* Cảm xúc của nhà thơ khi được vào lăng, được nhìn thấy Bác:
– “Giấc ngủ bình yên”: trong cảm nhận của nhà thơ, Bác chỉ đang chìm trong giấc ngủ bình yên.– “vầng trăng sáng dịu hiền”: những ánh đèn trong lăng Bác khiến nhà thơ tưởng như ánh trăng dịu dàng (liên tưởng tới ánh trăng trong thơ Bác).– “Trời xanh” bao la, rộng lớn, vĩnh hằng→ Bác sống mãi trong trái tim con người Việt Nam.– “Đau nhói” cảm giác đau đớn bất ngờ; cảm xúc xót xa của tác giả khi nghe tin Bác mất.
* Cảm xúc lưu luyến bịn rịn của nhà thơ trước khi rời xa Bác:
– “Thương trào nước mắt”: Cảm xúc lưu luyến, bịn rịn của nhà thơ khi rời lăng Bác.– Muốn làm “con chim”, “bông hoa”, “cây tre” để mãi ở bên Bác.→ Ước nguyện chân thành, cao đẹp.
c. Đánh giá nội dung, nghệ thuật:
– Nội dung: Bài thơ là niềm xúc động, thành kính, biết ơn của nhà thơ Viễn Phương đối với Bác Hồ khi được lần đầu tới thăm viếng Bác.
– Nghệ thuật:+ Thể thơ tám chữ ngắn gọn, cô đọng.+ Giọng điệu thơ vừa trang nghiêm thành kính lại tha thiết, dịu dàng.+ Các biện pháp nghệ thuật như ẩn dụ, hoán dụ, so sánh được sử dụng linh hoạt+ Ngôn ngữ thơ rất giản dị, gần gũi, cùng hình ảnh thơ giàu sức gợi và cô đúc.
3. Kết bài:
– Khẳng định giá trị của bài thơ.
II. Bài văn mẫu Nghị luận về bài thơ Viếng lăng Bác (Chuẩn)
Viễn Phương là một trong những gương mặt nhà thơ tiêu biểu nhất trong lực lượng văn nghệ giải phóng miền Nam thời kỳ chống Mỹ cứu nước. Những sáng tác của ông đều hướng đến khám phá những sắc thái, những cung bậc tình cảm đa dạng trong đời sống của con người. Những tác phẩm gắn liền với tên tuổi của Viễn Phương có thể kể đến như: Quê hương địa đạo, Phù sa quê mẹ, Như mây mùa xuân, đặc biệt là bài thơ “Viếng lăng Bác”.
Bài thơ “Viếng lăng Bác” ra đời vào tháng 4 năm 1976 khi cuộc kháng chiến chống đế quốc Mỹ đã hoàn toàn thắng lợi, nước ta hoàn toàn độc lập và lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh được khánh thành. Nhân dịp đó, nhà thơ Viễn Phương đã lần đầu ra thăm thủ đô Hà Nội và viếng lăng Bác Hồ, tại đây nhà thơ đã sáng tác bài thơ Viếng lăng Bác. Bài thơ được in trong tập thơ Như mây mùa xuân (1978) của tác giả. Tác phẩm gồm bốn khổ thơ, là niềm cảm xúc, tấm lòng thành kính của nhà thơ trong hành trình vào lăng viếng Bác.
Ở ngay khổ thơ đầu tiên, chúng ta có thể thấy được niềm cảm xúc dạt dào của nhà thơ Viễn Phương khi đứng trước lăng Bác Hồ:
“Con ở miền Nam ra thăm lăng BácĐã thấy trong sương hàng tre bát ngátÔi hàng tre xanh xanh Việt NamBão táp mưa sa đứng thẳng hàng”
“Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác” là lời giới thiệu ngắn gọn và chân thành của nhà thơ, câu thơ cũng tựa như lời tâm sự của một người con phương xa khi có dịp về thăm Bác. Ấn tượng đầu tiên khi đến thăm lăng của nhà thơ chính là hình ảnh “hàng tre bát ngát” trong sương. Thán từ “ôi” đã thể hiện được nỗi xúc động và cảm xúc trào dâng của nhà thơ khi bắt gặp hình ảnh hàng tre. Tre không chỉ là loài cây quen thuộc trong đời sống của con người mà còn là biểu tượng cho những phẩm chất tốt đẹp của con người Việt Nam: Đoàn kết, kiên cường, dù trải qua bao thăng trầm “bão táp mưa sa” vẫn “đứng thẳng hàng”. Cụm từ “bão táp mưa sa” là ẩn dụ cho những khó khăn, thử thách mà cả dân tộc ta đã phải trải qua suốt bốn ngàn năm lịch sử của đất nước. Bằng tình yêu nước, ý chí kiên cường và tinh thần đoàn kết dân tộc, quân và dân ta đã vượt qua mọi sóng gió, thăng trầm để bảo vệ độc lập, tự do của Tổ quốc.
Bước sang khổ thơ thứ hai là cảm xúc của nhà thơ khi ông được hoà mình vào dòng người vào lăng viếng Bác:
“Ngày ngày dòng người đi qua trên lăngThấy một mặt trời trong lăng rất đỏNgày ngày dòng người đi trong thương nhớKết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”
“Mặt trời” là vật thể của tự nhiên, mọc rồi lặn theo một quy luật, mặt trời mang đến ánh sáng, sự sống cho con người và vạn vật trên Trái Đất. Đất nước Việt Nam cũng có một “mặt trời trong lăng” đẹp đẽ, “đỏ” vô cùng, đó là Bác Hồ. Bác đã mang đến ánh sáng của sự sống, xua đi đêm trường tăm tối cho hàng triệu con người Việt Nam. Viễn Phương không phải nhà thơ đầu tiên so sánh Bác Hồ với mặt trời, Tố Hữu cũng đã từng có lời so sánh như thế trong bài thơ “Sáng tháng năm”: “Người rực rỡ một mặt trời cách mạng/Mà đế quốc là loài dơi hốt hoảng”. Thế nhưng, mặt trời trong thơ Viễn Phương vẫn mang đến thật nhiều cảm xúc đặc biệt bởi nó được thắp lên bởi tình cảm kính yêu tha thiết dành cho vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc.
“Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ” Đoàn người nối nhau vào lăng viếng Bác cứ nối dài thành “dòng” vô tận. “Dòng người” ấy cứ lặng lẽ tiến vào lăng Bác trong niềm tiếc thương, kính yêu vô bờ với Bác. Bởi vì đối với dân tộc Việt Nam, Bác Hồ chính là vị Cha già vô cùng kính yêu của dân tộc. Vậy nên sự ra đi của Người là một mất mát vô cùng to lớn đối với đất nước ta. Điệp từ “ngày ngày” được Viễn Phương đặt ở đầu câu thơ để nhấn mạnh sự thường xuyên, liên tục của những người con đất Việt tới thăm viếng Bác. Dòng người đó như một “tràng hoa” dài vô tận để kính dâng lên “bảy mươi chín mùa xuân” của Người. Bác Hồ ra đi ở tuổi bảy mươi chín, chính vì vậy nhà thơ Viễn Phương đã sử dụng hình ảnh hoán dụ “bảy mươi chín mùa xuân” để bày tỏ niềm thương nhớ tới Bác Hồ kính yêu, bày tỏ niềm biết ơn một con người đã dùng cả cuộc đời của minh để cống hiến cho sự nghiệp cứu nước.
Ở khổ thơ thứ ba, khi Viễn Phương đã tiến hẳn vào trong lăng và được nhìn thấy di hài của Người, nhà thơ đã không giấu được sự xúc động:
“Bác nằm trong giấc ngủ bình yênGiữa một vầng trăng sáng dịu hiềnVẫn biết trời xanh là mãi mãiMà sao nghe nhói ở trong tim”
Bác Hồ đã mãi đi xa, thế nhưng với nhà thơ, cũng là với mọi người con trên đất nước Việt Nam, Bác chỉ như đang yên giấc ngủ sau những giờ phút hết lòng lo toan cho sự nghiệp nước nhà. Ánh sáng trong lăng làm Viễn Phương lại liên tưởng đến ánh sáng của “vầng trăng sáng dịu hiền”. Nhà thơ liên tưởng tới ánh trăng đó là bởi vì những trang thơ của Bác đều phảng phất ánh sáng bàng bạc, dịu dàng của ánh trăng:
“Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổTrăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ”
(Vọng nguyệt)
Hay:
“Giữa dòng bàn bạc việc quânKhuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền”
(Rằm tháng giêng)
Bầu trời qua vạn năm đều không thay đổi, lúc nào cũng mang một màu xanh ngan ngát. Thế nhưng con người lại phải trải qua sinh lão bệnh tử, được sinh ra, lớn lên, già đi rồi mất đi. Thế nhưng, Bác Hồ mãi là “trời xanh” đẹp đẽ, vĩnh hằng trong trái tim hàng triệu con người Việt Nam. Dù Bác đã ra đi nhưng Bác vẫn còn sống mãi trong trái tim, khối óc của những người ở lại. “Vẫn biết” Bác vẫn luôn ở đây, vẫn sống mãi với con người, non sông Việt Nam thế nhưng nghĩ đến việc Bác không còn nữa, trái tim nhà thơ vẫn “nhói” lên đầy đau đớn “Mà nghe đau nhói ở trong tim”.
Khép lại bài thơ là những cảm xúc lưu luyến, bịn rịn của nhà thơ khi phải từ biệt Bác Hồ để trở về miền Nam:
“Mai về miền Nam thương trào nước mắtMuốn làm con chim hót quanh lăng BácMuốn làm đoá hoa toả hương đâu đâyMuốn làm cây tre trung hiếu chốn này”
Đến giây phút trở về, trong lòng nhà thơ dâng lên bao nhiêu niềm cảm xúc lưu luyến, nuối tiếc. Không muốn rời xa Bác, thế nên nhà thơ đã ước nguyện mình được hoá thân thành vật nhớ bé như chim, như hoa, như những cây tre “trung hiếu” để được mãi mãi ở bên cạnh Bác. Nhà thơ đã sử dụng điệp ngữ “muốn làm” tới ba lần để nhấn mạnh ước nguyện nhỏ bé mà mãnh liệt của mình. Khổ thơ cuối đã thể hiện niềm ước vọng cháy bỏng, mãnh liệt của nhà thơ cũng là của muôn triệu người dân đất nước Việt Nam này. Hình ảnh của những cây tre trong khổ cuối bài thơ đã tạo ra sự hô ứng với hình ảnh “hàng tre xanh ngát” ở phần mở đầu. Hình ảnh hàng tre giống như hàng triệu con người Việt Nam vẫn quây quần bên Bác, đó là những con người “trung hiếu” ngày đêm canh giữ cho giấc ngủ bình yên của Bác.
Bài thơ “Viếng lăng Bác” được viết theo thể thơ tám chữ ngắn gọn và cô đọng. Giọng điệu thơ vừa trang nghiêm thành kính lại tha thiết, dịu dàng. Các biện pháp nghệ thuật như ẩn dụ, hoán dụ, so sánh được sử dụng hết sức linh hoạt và uyển chuyển. Ngôn ngữ thơ rất giản dị, gần gũi, cùng hình ảnh thơ giàu sức gợi và cô đúc đã thể hiện những cảm xúc chân thành cùng lòng thành kính, biết ơn vô bờ của nhà thơ đối với Bác Hồ khi lần đầu tiên ông được tới thăm lăng Bác.
Viếng lăng Bác của Viễn Phương là một bài thơ rất hay nói thể hiện tấm lòng thành kính và biết ơn sâu sắc của những người con Việt Nam đối với Bác Hồ kính yêu. Đã gần năm mươi năm qua đi nhưng nó vẫn còn nguyên những giá trị tốt đẹp, tạo dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc chúng ta.
——————HẾT——————
https://thuthuat.taimienphi.vn/nghi-luan-ve-bai-tho-vieng-lang-bac-69406n.aspx Để tìm hiểu thêm về tác phẩm Viếng lăng Bác rất hay và đặc sắc này của nhà thơ Viễn Phương, mời các bạn cùng tham khảo qua các bài viết khác như: Cảm nhận khổ 2 và 3 bài thơ Viếng lăng Bác, Phân tích khổ cuối bài thơ Viếng lăng Bác, Phân tích khổ đầu bài thơ Viếng lăng Bác, Bình giảng bài thơ Viếng lăng Bác.

Trang chủ: Thcshahuytap.edu.vn
Chuyên mục: Tổng Hợp

Related Posts

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *